Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

THỰC TẠI NẰM TRONG CÁI ĐANG LÀ


THỰC TẠI NẰM TRONG
         CÁI ĐANG LÀ

          Thay vì hỏi ai đã giác ngộ hay Thượng Đế là gì? Tại sao bạn không đặt trọn vẹn sự chú tâm và tri giác vào cái đang là? Bấy giờ, bạn sẽ hiểu cái không biết hay chính xác hơn nó sẽ đến với bạn. Nếu bạn hiểu cái đã biết là gì, bạn sẽ kinh nghiệm một sự tĩnh lặng kỳ diệu không do nhân tạo, không do cưỡng bách, đó là cái không sáng tạo mà chỉ trong đó, thực tại mới có thể bước vào. Thực tại không đến trong cái tâm trở thành, bởi đó là đấu tranh,mà chỉ đến trong cái tâm tự tại, tức là thấu hiểu cái đang là. Bấy giờ, bạn thấy thực tại không ở đâu xa; cái không biết không phải ở tận đâu đâu; nó nằm trong cái đang là. Cũng như, giải đáp của vấn đề nằm ngay trong vấn đề, vì thế, thực tại nằm trong cái đang là; nếu ta hiểu điều đó, ta mới hiểu sự thật hay chân lý.
                                                            Người đồng hành
                       
                                                       

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

HÀNH ĐỘNG TỨC THỜI


HÀNH ĐỘNG TỨC THỜI

          Nếu bạn giao tiếp với bất cứ vật gì, với vợ bạn, với con bạn, vói trời, với mây, vối bất cứ sự kiện gì mà có tư tưởng hay niệm xen vào là mất giao tiếp ngay. Tư tưởng nảy sinh từ ký ức. Ký ức là hình ảnh và bạn nhìn thông qua hình ảnh cho nên có phân cách giữa người-quan-sát và vật-quan-sát.
          Bạn phải hiểu cực sâu kỳ này. Chính sự phân cách giữa người-quan-sát và vật-quan-sát khiến cho người- quan-sát muốn kinh nghiệm nhiều hơn, có thêm cảm giác mãnh liệt hơn, vì vậy anh ta không ngừng săn đuổi, tìm kiếm. Phải thấu hiểu hoàn toàn và trọn vẹn rằng bao lâu còn có người quan sát đứng ra tìm kiếm kinh nghiệm, có người kiểm duyệt, người lượng giá, phán đoán, lên án thì không bao giờ có được hành động tức thời đối với cái đang là. Khi bạn đau đớn, cái đau đớn về thể xác, đó là tri giác trực tiếp; không có người -quan-sát đang cảm nhận cái đau, chỉ có cái đau. Không có người- quan- sát mới có hành động tức thời được. Không có ý tưởng, ý niệm để rồi dựa vào đó mà hành động, chỉ duy có hành động khi có cái đau, bởi vì có sự giao tiếp trực chỉ. Cái đau chính là bạn, chỉ duy có cơn đau. Bao lâu, điều này chưa được thấu hiểu, biết rõ, khám phá và cảm nhận trọn vẹn, sâu sắc, bao lâu điều này chưa được thấu hiểu hoàn toàn, không phải về mặt tri thức, ngôn từ rằng người-quan- sát là vật -quan-sát thì toàn cả đời sống này là một cuộc xung đột, mâu thuẩn giữa những dục vọng trái nghịch, giữa cái “ sẽ phải là” và cái “đang là”. Bạn chỉ có thể thấu hiểu nếu bạn tri giác liệu bạn có nhìn như một người-quan-sát đang nhìn đóa hoa hay đám mây hay bất cứ vật gì.

                                                                         Người đồng hành  

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TÍCH TẬP KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT


NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TÍCH TẬP
    KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT

           Bao lâu còn có người-kinh-nghiệm nhớ lại kinh nghiệm thì sự thật không có. Sự thật không phải là vật để hồi tưởng, ghi thu và đem ra dùng. Những điều đã được tích tập không phải là sự thật. Ý muốn kinh nghiệm sinh ra người-kinh-nhiệm đứng ra tích tập và hồi tưởng. Chính cái muốn này đã tạo ra sự phân cách giữa người tư tưởng và tư tưởng; muốn trở thành, muốn kinh nghiệm, muốn đạt nhiều hơn hoặc ít hơn khiến sinh chia rẽ giữa người–kinh-nghiệm và kinh nghiệm. Tĩnh giác mọi đường đi nước bước của cái muốn, của dục vọng là tự giác. Tự giác là khởi đầu của thiền.

                                                                       Người đồng hành


Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

CÓ NGƯỜI-QUAN-SÁT QUAN SÁT NỖI CÔ ĐƠN SAO?

CÓ NGƯỜI-QUAN-SÁT QUAN SÁT
             NỖI CÔ ĐƠN SAO?

          Trí não tôi quan sát nỗi cô đơn và lẩn tránh nó, chạy trốn nó. Nhưng nếu tôi không lẩn trốn, liệu con có chia rẽ, có phân cách, còn có người- quan- sát đang quan sát cô đơn không? Hay chỉ có một tâm trạng cô đơn duy nhất, tự thân tôi trống rỗng, cô đơn? Chứ không phải có người-quan-sát nhận biết cô đơn. Tôi nghĩ đây là điều quan trọng cần phải nắm, cực nhanh, không nên nói năng nhiều. Tôi nói, “ Tôi tham và tôi muốn thoát khỏi cái tham”. Thế là có người-quan-sát và vật-bị-quan-sát; người quan sát mong muốn thoát khỏi vật nó quan sát. Nhưng người-quan-sát không phải là một với vật-bị-quan-sát sao?  Chính tự thân trí não tạo ra cái tham và rồi không làm gì được với cái tham. Trí não tôi quan sát cô đơn; người-tư-tưởng ý thức rằng nó cô đơn. Nhưng ngồi lại với cô đơn, tiếp xúc trọn vẹn với cô đơn, tức là không lẫn tránh, không diễn dịch, v.v…thì liệu có sự khác biệt nào giữa người-quan-sát và vật-quan-sát không? Hay chỉ duy có một tâm thái, tức là tự thân trí não cô đơn, trống rỗng. Không phải trí não tự quan sát nó trống rỗng mà tự thân trí não là trống rỗng. Vậy, liệu trí não có thể giác tri rằng tự thân nó là trống rỗng và bất cứ nó cố gắng thế nào, làm gì nhằm tránh xa sự trống rỗng cũng chỉ là lẩn trốn, tùy thuộc; và liệu trí não có thể nào gạt bỏ mọi sự tùy thuộc và sống với cái đang là, tức là hoàn toàn trống rỗng, cô đơn không? Và sống trong tâm thái đó, không phải là đã thoát khỏi mọi sự tùy thuộc, bám chấp sao.?        
                                                                                                                                                                                                         Người đồng hành


Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT LÀ VẬT-QUAN-SÁT


KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT
    LÀ VẬT-QUAN-SÁT

          Không gian là cần thiết. Không có không gian, không có tự do giải thoát. Ta đang đề cập không gian về phương diện tâm lý…Chỉ khi nào ta tiếp cận, chỉ khi nào giữa người-quan-sát và vật-quan-sát không còn có khoảng cách, ta mới giao tiếp hoàn toàn – với một cội cây chẳng hạn. Không phải ta đồng nhất vào cội cây, đóa hoa, người đàn bà, người đàn ông hay bất cứ vật gì, nhưng khi nào vắng mặt hoàn toàn cái không gian nhỏ hẹp giữa người -quan –sát và vật-quan-sát, bấy giờ mới có cái không gian mênh mông  không gian đó là tự do là giải thoát.
          Tự do không phải là một phản ứng. Bạn không thể nói, “Vâng, tôi tự do”. Lúc bạn nói bạn tự do là bạn không tự do, bởi vì bạn ý thức bạn tự do, thế là bạn rơi vào tâm thái cũ – tức là có người quan sát cội cây. Người đó tạo ra một không gian hạn hẹp và trong không gian đó nó dấy tạo xung đột. Để thấu hiểu điều đó không cần phải đồng ý hay không trên bình diện tri thức, hoặc nói, “ Tôi không biết” mà cần phải tiếp xúc trực chỉ cái đang là . Có nghĩa là phải thấy mọi hành động của bạn, bất cứ lúc nào bạn hành động cũng đều ở thế người-quan-sát và vật-được-quan-sát, và trong không gian đó khoái lạc, đau và khổ, khát vọng thành đạt, trở nên nổi tiếng. Trong không gian đó, không có giao tiếp với bất cứ vật gì. Cuộc giao tiếp, mối quan hệ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác khi người-quan-sát không còn cách biệt vói vật –quan-sát. Có thứ không gian vô tận kỳ diệu và có sự tự do giải thoát.

                                                                      Người đồng hành

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

THÀNH LŨY KIÊN CỐ CỦA TƯ TƯỞNG


THÀNH LŨY KIÊN CỐ
     CỦA TƯ TƯỞNG.
         
          Làm thế nào có sự hòa tan giữa người-tư-tưởng và tư tưởng? Không phải bằng hành động của ý chí, ý muốn, không phải bằng giới luật cũng như bất kỳ hình thái cố gắng nào, không phải bằng tập trung tư tưởng hay thông qua bất kỳ phương tiện nào. Sử dụng phương tiện có nghĩa là có người đứng ra hành động, phải không? Bao lâu còn có người làm, hành giã, sẽ còn có chia rẽ. Sự hòa tan chỉ diễn ra khi trí não cực kỳ tĩnh lặng chứ không phải cố gắng tĩnh lặng. Chỉ có sự tĩnh lặng, không phải khi người-tư-tưởng dứt mà khi chính tư tưởng dứt. Phải thoát khỏi mọi ứng đáp của qui định bởi vì qui định là tư tưởng. Từng vấn đề chỉ được giải quyết khi không còn ý tưởng, kết luận, định kiến; định kiến, kết luận, ý tưởng, tư tưởng là những xao động của trí não. Làm sao hiểu khi trí não còn xao động. “ Tính nghiêm  túc phải được tôi luyện bằng tác động cực nhanh của tính tự phát” Bạn sẽ thấy nếu bạn chịu nghe tất cả những lời lẽ này; sự thật chỉ đến đúng lúc bạn không mong cầu nó. Ý tôi muốn nói là : hãy mở lòng, hảy mẫm cảm, hãy toàn giác từng phút từng giây cái đang là. Đừng xây lắp thành lũy kiên cố tư tưởng quanh bạn. Chân hạnh phúc hay cực lạc của sự thật hay chân lý khi trí não không còn bận bịu vói những hoạt động và đấu tranh của nó.

                                                               Người đồng hành   

                       

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

TƯ TƯỞNG TẠO RA NGƯỜI-TƯ-TƯỞNG.


TƯ TƯỞNG TẠO RA
NGƯỜI-TƯ-TƯỞNG

          Tư tưởng là cảm giác hóa thành ngôn từ, tư tưởng là ứng đáp của ký ức, của danh,của từ, của kinh nghiệm của hình ảnh. Tư tưởng có rồi mất, thay đổi, vô thường và tư tưởng tìm kiếm sự thường hằng bất biến. Do đó, tư tưởng tạo ra người- tư- tưởng để trở thành một thực thể thường hằng và đảm nhận vai trò của người kiểm duyệt, người-hướng dẫn, người kiểm soát, người-qui-định tư tưởng. Cái thực thể thường hằng giả tạo này là sản phẩm của tư tưởng, của vô thường. Thực thể này là tư tưởng; không có tư tưởng, nó không có. Những tính cách của người- tư -tưởng tạo ra người- tư- tưởng; các tính cách của nó không thể tách biệt với nó. Người -kiểm-soát là vật  được kiểm soát, nó chỉ chơi trò tự đánh lừa chính nó mà thôi. Không có sự thật, bao lâu cái giả chưa được thấy là giả.

                                                              Người đồng hành


















Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

THẾ NHỊ NGUYÊN CỦA NGƯỜI-TƯ TƯỞNG VÀ TƯ TƯỞNG

        THẾ NHỊ NGUYÊN CỦA
NGƯỜI- TƯ TƯỞNG VÀ TƯ TƯỞNG

          Bạn quan sát một vật gì đó – một cội cây, vợ bạn, con bạn, người hàng xóm, sao đêm, ánh sáng trên mặt nước, chim bay trên bầu trời, bất cứ vật gì – luôn luôn có người quan sát – có người kiểm duyệt, người tư tưởng, người kinh nghiệm, người tìm kiếm và vật nó đang quan sát; người quan sát và vật-quan-sát; người -tư- tưởng và tư tưởng. Vì vậy, luôn luôn có sự chia rẽ. Sự chia rẽ này là thời gian. Sự chia rẽ đó là cốt tủy của xung đột. Và có xung đột là có mâu thuẫn. Có “người-quan-sát và vật-bị quan-sát” – đó là mâu thuẫn, có sự phân cách. Và ở đâu có mâu thuẫn là có xung đột. Và khi có xung đột là có thái độ khẩn trương muốn thoát khỏi xung đột, khắc phục xung đột, vượt qua, lẩn trốn xung đột, làm việc gì đó với xung đột cùng mọi đồng thái thuộc thời gian… Bao lâu còn sự chia rẽ này, thời gian sẽ còn tiếp tục và thời gian là phiền não, là đau khổ.
          Phải thấu hiểu điều này, phải thấy, phải thoát khỏi, phải vượt lên trên thế nhị nguyên, nhị phân giữa người-tư-tưởng và tư tưởng, người kinh nghiệm và kinh nghiệm. Tức là khi có sự phân chia giữa người –quan-sát và vật quan sát, là có thời gian, cho nên mãi mãi không dứt được khổ. Vậy ta phải làm gì? Bạn hiểu câu hỏi chứ? Tôi thấy trong người tôi, người quan sát cứ mãi quan sát, phê phán, kiểm duyệt, lấy bỏ, kiềm chế, giữ giới, qui định. Người quan sát đó, người-tư-tưởng đó rõ ràng là kết quả của tư tưởng. Tư tưởng có trước chứ không phải người- quan -sát, người-tư-tưởng có trước. Nếu không có động thái tư tưởng thì cũng không có người –tư-tưởng, người- quan- sát – bấy giờ chỉ có trạng thái chú tâm hoàn toàn.

                                                                 Người đồng hành    

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

TA CHẤM DỨT SỢ HÃI CÁCH NÀO?

TA CHẤM DỨT SỢ HÃI CÁCH NÀO?
 
          Điều ta đang thảo luận ở đây đòi hỏi bạn chú tâm, chứ không phải đồng ý. Ta nhìn cuộc sống bằng tất cả sự nghiêm túc, khách quan, trong sáng – không rập theo tình cảm của bạn, trí  tưởng tượng, ý thích hay không thích của bạn. Chính cái ý thích hay không thích của ta đã dấy tạo nên nỗi khốn cùng  này, “Ta chấm dứt sợ hãi cách nào?” Đấy là một trong đại sự của ta, bởi vì nếu con người không chấm dứt được sợ hãi, họ sẽ sống mãi trong bóng tối vô tận, không phải vô tận theo nghĩa Cơ Đốc giáo mà vô tận theo nghĩa thông thường. Theo tôi, với tư cách là con người, không phải chỉ hy vọng vào tương lai. Liệu tôi, là con người, tôi có thể chấm dứt sợ hãi hoàn toàn chứ không phải từng chút, từng chút một không ?Có lẽ bạn chưa bao giờ tự đặt cho mình câu hỏi này và có lẽ bạn đã không bao giờ đặt, vì bạn có biết cách nào thoát đâu. Nhưng nếu bạn đặt câu hỏi đó với tất cả sự nghiêm túc, với quyết tâm, khám phá không phải cách nào chấm dứt luôn sợ hãi mà là khám phá thực chất và cấu trúc của sợ hãi, lúc bạn khám phá xong thì tự thân sợ hãi cũng chấm dứt luôn; bạn không phải làm bất cứ điều gì với sợ hãi.
          Khi ta giác tri sợ hãi và tiếp xúc trực chỉ với sợ hãi, thì người-quan-sát là vật- quan-sát. Không có sự khác biệt giữa người -quan-sát và vật-quan sát. Khi sợ hãi được quan sát mà không có người -quan-sát, lúc đó mới có hành động, chứ không phải thứ hành động của người –quan-sát tác động lên sợ hãi.
                                
                                                                    Người đồng hành


Thứ Hai, 6 tháng 2, 2012

BẠN VÀ CÁI KHÔNG LÀ MỘT



BẠN VÀ CÁI KHÔNG LÀ MỘT

     Bạn là không. Có thể bạn có tên tuổi  và tước hiệu, có tài sản và trương mục ngân hàng, có thể bạn có quyền lực và tiếng tăm, nhưng mặc cho tất cả mọi che chắn ấy, bạn vẫn là không. Có thể bạn hoàn toàn không ý thức sự trống không này hoặc đơn giản bạn không muốn ý thức nó, nhưng nó vẫn ở đó, bất chấp mọi hành động lẩn tránh của bạn. Có thể bạn cố lẩn tránh nó đủ cách khác biệt bằng bạo lực của cá nhân hay của tập thể, bằng sùng thượng cá nhân hay tập thể, bằng tri thức hay giải trí, nhưng bất chấp bạn mê ngủ hay tỉnh thức, nó vẫn luôn luôn ở đó. Bạn chỉ có thể thoát khỏi cái không  này cùng nỗi sợ hãi của nó bằng cách giác tri mà không chọn lựa các động thái lẩn tránh của bạn. Bạn không quan hệ với cái không này như một thực thể cá biệt đâu; bạn không phải là người quan sát đứng ra quan sát nó đâu; không có bạn thì người-tư-tưởng, người-quan-sát cũng không có. Bạn và cái không là một; bạn và không là một hiện tượng chung nhất, không phải là hai tiến trình phân cách. Nếu bạn, người-tư-tưởng sợ cái không và tiếp cận nó như vật trái ngược và đối lập với bạn thì mọi động thái của bạn đối với nó không tránh khỏi dẫn đến ảo tưởng, do đó, dấy sinh thêm nhiều xung đột và khốn cùng. Khám phá hay kinh nghiệm trực tiêp tính không ấy như là bạn thì sợ hãi- chỉ tồn tại khi người-tư-tưởng cách biệt với tư tưởng và tìm cách thiết lập mối quan hệ với tư tưởng- mới hoàn toàn chấm dứt.
                                    
                                                              Người đồng hành

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

ĐAU KHỔ CHỈ LÀ DANH, LÀ TỪ HAY LÀ MỘT THỰC TẠI ?


ĐAU KHỔ CHỈ LÀ DANH, LÀ TỪ,
       HAY LÀ MỘT THỰC TẠI ?

            Đau khổ chỉ là một từ, một tên gọi hay là một thực tại ? Nếu đau khổ là một thực tại, chứ không phải chỉ là từ,  thì bây giờ từ không có ý nghĩa nữa mà chỉ có một cảm nhận đau khổ mãnh liệt. Đau khổ về cái gì chứ ? Về một hình ảnh, một kinh nghiệm, về một cái gì đó bạn đã có hoặc không có . Nếu bạn có được cái đó, bạn gọi đó là khoái lạc; nếu bạn không có , đó là đau khổ. Cho nên đau khổ hay phiền não là quan hệ với một cái gì đó. Cái gì đó chỉ là một ngôn từ hay một thực tại? – như sợ hãi không phải tự nó có mà chỉ trong giao tiếp, quan hệ với vật khác: với một người, một sự cố, một cảm nhận. Bạn hoàn toàn ý thức đau khổ. Đau khổ đó cách biệt với bạn, tức bạn chỉ là người- quan –sát đang quan sát đau khổ hay đau khổ đó chính là bạn?

                                                              Người đồng hành               

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

CHỈ CÓ MỘT SỰ KIỆN DUY NHẤT: VÔ THƯỜNG

    CHỈ CÓ MỘT SỰ KIỆN
  DUY NHẤT: VÔ THƯỜNG

          Ta đang khám phá liệu có hay không có một trạng thái thường hằng – không phải là điều do ta thích mà là sự kiện thực, sự thật. Tất cả mọi sự về ta, trong cũng như ngoài – các mối quan hệ, tư tưởng, tình cảm của ta – đều vô thường, theo một dòng chảy thay đổi liên tục. Vì ý thức vô thường nên trí não khao khát thường hằng, một tâm thái vĩnh hằng trong hòa bình , tình yêu, đạo đức an toàn mà không có bất kỳ thứ thời gian cũng như biến cố nào có thể hủy diệt được; vì thế, trí não đã bịa ra và ảo giác  về thường hằng. Nhưng cái thường này nảy sinh từ cái vô thường, vì thế trong nó vẫn chứa mầm mống của vô thường. Chỉ có một sự kiện độc nhất: vô thường.

                                                             Người đồng hành

DIỄN DỊCH SỰ KIỆN LÀ KHÔNG THẤY


DIỄN DỊCH SỰ KIỆN
   LÀ KHÔNG THẤY

          Một trí não có ý kiến về sự kiện là một trí não hời hợt, hẹp hòi, mang tính hủy diệt…Bạn có thể diễn dịch sự kiện cách này và tôi cách khác.Diễn dịch đúng là tai họa bởi nó ngăn chặn ta thấy sự kiện thực và làm cái gì đó lên sự kiện. Khi bạn và tôi đem những ý kiến cuả ta về sự kiện ra thảo luận là ta không làm gì tác động lên sự kiện, Bạn có thể có thêm nhiều ý kiến, thấy nhiều thêm những nét tinh tế , ý nghĩa hàm chứa trong sự kiện và tôi thì thấy kém hơn. Nhưng không thể diễn dịch được sự kiện, tôi không thể 
có ý kiến về sự kiện. Sự kiện nó là vậy, chấp nhận sự kiện là việc làm cực kỳ khó khăn đối với trí não. Ta luôn luôn diễn dịch sự kiện, ta luôn luôn gắn cho sự kiện những ý nghĩa khác nhau rập theo các định kiến, thành kiến, qui định, hy vọng, sợ hãi của ta , cùng tất cả những gì đại loại như thế. Nếu bạn và tôi có thể thấy sự kiện mà không có ý kiến, không diễn dịch, không gắn ý nghĩa, lúc đó sự kiện trở nên sống động hơn – sự kiện ở đó, riêng biệt một mình, không có vấn đề gì khác nữa cả; bấy giờ, sự kiện tự thân có đủ năng lượng điều khiển bạn đi đúng hướng .

                                                             Người đồng hành


KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.

KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.
                                                                                                                                          Bạn muốn tôi nói với bạn thực tại là gì. Cái không thể tả được, có thể dùng ngôn từ để tả sao? Bạn có thể đo được cái không- thể- đo, cái vô lượng sao?Bạn có thể nắm được gió trong tay không? Nếu được thì đó còn phải là gió không? Nếu bạn lượng được cái vô -lượng thì đó còn phải là thực tại không? Lúc bạn diễn dịch cái không -thể biết thành cái biết thì nó không còn là cái không- thể- biết nữa. Thế mà ta cứ khao khát đuổi theo việc làm đó. Ta luôn luôn muốn biết, bởi vì có biết ta mới có thể sống nối tiếp, ta mới có thể nghĩ suy, nắm bắt cái hạnh phúc tối hậu, cái thường hằng. Ta muốn biết bởi vì ta sống trong bất hạnh, đấu tranh, khổ não, bởi vì ta rụi tàn, hư hoại. Nhưng thay vì nhận rõ sự kiện đơn giản là ta hư hoại, ta ngu muội, ta kiệt quệ trong hỗn loạn đảo điên – ta lại lẫn tránh cái biết bằng cách chui vào cái không biết, cho nên ta không bao giờ thấy được thực tại.                                                                                                                                     Người đồng hành