Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.

KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.
                                                                                                                                          Bạn muốn tôi nói với bạn thực tại là gì. Cái không thể tả được, có thể dùng ngôn từ để tả sao? Bạn có thể đo được cái không- thể- đo, cái vô lượng sao?Bạn có thể nắm được gió trong tay không? Nếu được thì đó còn phải là gió không? Nếu bạn lượng được cái vô -lượng thì đó còn phải là thực tại không? Lúc bạn diễn dịch cái không -thể biết thành cái biết thì nó không còn là cái không- thể- biết nữa. Thế mà ta cứ khao khát đuổi theo việc làm đó. Ta luôn luôn muốn biết, bởi vì có biết ta mới có thể sống nối tiếp, ta mới có thể nghĩ suy, nắm bắt cái hạnh phúc tối hậu, cái thường hằng. Ta muốn biết bởi vì ta sống trong bất hạnh, đấu tranh, khổ não, bởi vì ta rụi tàn, hư hoại. Nhưng thay vì nhận rõ sự kiện đơn giản là ta hư hoại, ta ngu muội, ta kiệt quệ trong hỗn loạn đảo điên – ta lại lẫn tránh cái biết bằng cách chui vào cái không biết, cho nên ta không bao giờ thấy được thực tại.                                                                                                                                     Người đồng hành




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét