Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

THỰC TẠI NẰM TRONG CÁI ĐANG LÀ


THỰC TẠI NẰM TRONG
         CÁI ĐANG LÀ

          Thay vì hỏi ai đã giác ngộ hay Thượng Đế là gì? Tại sao bạn không đặt trọn vẹn sự chú tâm và tri giác vào cái đang là? Bấy giờ, bạn sẽ hiểu cái không biết hay chính xác hơn nó sẽ đến với bạn. Nếu bạn hiểu cái đã biết là gì, bạn sẽ kinh nghiệm một sự tĩnh lặng kỳ diệu không do nhân tạo, không do cưỡng bách, đó là cái không sáng tạo mà chỉ trong đó, thực tại mới có thể bước vào. Thực tại không đến trong cái tâm trở thành, bởi đó là đấu tranh,mà chỉ đến trong cái tâm tự tại, tức là thấu hiểu cái đang là. Bấy giờ, bạn thấy thực tại không ở đâu xa; cái không biết không phải ở tận đâu đâu; nó nằm trong cái đang là. Cũng như, giải đáp của vấn đề nằm ngay trong vấn đề, vì thế, thực tại nằm trong cái đang là; nếu ta hiểu điều đó, ta mới hiểu sự thật hay chân lý.
                                                            Người đồng hành
                       
                                                       

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

HÀNH ĐỘNG TỨC THỜI


HÀNH ĐỘNG TỨC THỜI

          Nếu bạn giao tiếp với bất cứ vật gì, với vợ bạn, với con bạn, vói trời, với mây, vối bất cứ sự kiện gì mà có tư tưởng hay niệm xen vào là mất giao tiếp ngay. Tư tưởng nảy sinh từ ký ức. Ký ức là hình ảnh và bạn nhìn thông qua hình ảnh cho nên có phân cách giữa người-quan-sát và vật-quan-sát.
          Bạn phải hiểu cực sâu kỳ này. Chính sự phân cách giữa người-quan-sát và vật-quan-sát khiến cho người- quan-sát muốn kinh nghiệm nhiều hơn, có thêm cảm giác mãnh liệt hơn, vì vậy anh ta không ngừng săn đuổi, tìm kiếm. Phải thấu hiểu hoàn toàn và trọn vẹn rằng bao lâu còn có người quan sát đứng ra tìm kiếm kinh nghiệm, có người kiểm duyệt, người lượng giá, phán đoán, lên án thì không bao giờ có được hành động tức thời đối với cái đang là. Khi bạn đau đớn, cái đau đớn về thể xác, đó là tri giác trực tiếp; không có người -quan-sát đang cảm nhận cái đau, chỉ có cái đau. Không có người- quan- sát mới có hành động tức thời được. Không có ý tưởng, ý niệm để rồi dựa vào đó mà hành động, chỉ duy có hành động khi có cái đau, bởi vì có sự giao tiếp trực chỉ. Cái đau chính là bạn, chỉ duy có cơn đau. Bao lâu, điều này chưa được thấu hiểu, biết rõ, khám phá và cảm nhận trọn vẹn, sâu sắc, bao lâu điều này chưa được thấu hiểu hoàn toàn, không phải về mặt tri thức, ngôn từ rằng người-quan- sát là vật -quan-sát thì toàn cả đời sống này là một cuộc xung đột, mâu thuẩn giữa những dục vọng trái nghịch, giữa cái “ sẽ phải là” và cái “đang là”. Bạn chỉ có thể thấu hiểu nếu bạn tri giác liệu bạn có nhìn như một người-quan-sát đang nhìn đóa hoa hay đám mây hay bất cứ vật gì.

                                                                         Người đồng hành  

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TÍCH TẬP KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT


NHỮNG ĐIỀU ĐƯỢC TÍCH TẬP
    KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT

           Bao lâu còn có người-kinh-nghiệm nhớ lại kinh nghiệm thì sự thật không có. Sự thật không phải là vật để hồi tưởng, ghi thu và đem ra dùng. Những điều đã được tích tập không phải là sự thật. Ý muốn kinh nghiệm sinh ra người-kinh-nhiệm đứng ra tích tập và hồi tưởng. Chính cái muốn này đã tạo ra sự phân cách giữa người tư tưởng và tư tưởng; muốn trở thành, muốn kinh nghiệm, muốn đạt nhiều hơn hoặc ít hơn khiến sinh chia rẽ giữa người–kinh-nghiệm và kinh nghiệm. Tĩnh giác mọi đường đi nước bước của cái muốn, của dục vọng là tự giác. Tự giác là khởi đầu của thiền.

                                                                       Người đồng hành


Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

CÓ NGƯỜI-QUAN-SÁT QUAN SÁT NỖI CÔ ĐƠN SAO?

CÓ NGƯỜI-QUAN-SÁT QUAN SÁT
             NỖI CÔ ĐƠN SAO?

          Trí não tôi quan sát nỗi cô đơn và lẩn tránh nó, chạy trốn nó. Nhưng nếu tôi không lẩn trốn, liệu con có chia rẽ, có phân cách, còn có người- quan- sát đang quan sát cô đơn không? Hay chỉ có một tâm trạng cô đơn duy nhất, tự thân tôi trống rỗng, cô đơn? Chứ không phải có người-quan-sát nhận biết cô đơn. Tôi nghĩ đây là điều quan trọng cần phải nắm, cực nhanh, không nên nói năng nhiều. Tôi nói, “ Tôi tham và tôi muốn thoát khỏi cái tham”. Thế là có người-quan-sát và vật-bị-quan-sát; người quan sát mong muốn thoát khỏi vật nó quan sát. Nhưng người-quan-sát không phải là một với vật-bị-quan-sát sao?  Chính tự thân trí não tạo ra cái tham và rồi không làm gì được với cái tham. Trí não tôi quan sát cô đơn; người-tư-tưởng ý thức rằng nó cô đơn. Nhưng ngồi lại với cô đơn, tiếp xúc trọn vẹn với cô đơn, tức là không lẫn tránh, không diễn dịch, v.v…thì liệu có sự khác biệt nào giữa người-quan-sát và vật-quan-sát không? Hay chỉ duy có một tâm thái, tức là tự thân trí não cô đơn, trống rỗng. Không phải trí não tự quan sát nó trống rỗng mà tự thân trí não là trống rỗng. Vậy, liệu trí não có thể giác tri rằng tự thân nó là trống rỗng và bất cứ nó cố gắng thế nào, làm gì nhằm tránh xa sự trống rỗng cũng chỉ là lẩn trốn, tùy thuộc; và liệu trí não có thể nào gạt bỏ mọi sự tùy thuộc và sống với cái đang là, tức là hoàn toàn trống rỗng, cô đơn không? Và sống trong tâm thái đó, không phải là đã thoát khỏi mọi sự tùy thuộc, bám chấp sao.?        
                                                                                                                                                                                                         Người đồng hành


Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT LÀ VẬT-QUAN-SÁT


KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT
    LÀ VẬT-QUAN-SÁT

          Không gian là cần thiết. Không có không gian, không có tự do giải thoát. Ta đang đề cập không gian về phương diện tâm lý…Chỉ khi nào ta tiếp cận, chỉ khi nào giữa người-quan-sát và vật-quan-sát không còn có khoảng cách, ta mới giao tiếp hoàn toàn – với một cội cây chẳng hạn. Không phải ta đồng nhất vào cội cây, đóa hoa, người đàn bà, người đàn ông hay bất cứ vật gì, nhưng khi nào vắng mặt hoàn toàn cái không gian nhỏ hẹp giữa người -quan –sát và vật-quan-sát, bấy giờ mới có cái không gian mênh mông  không gian đó là tự do là giải thoát.
          Tự do không phải là một phản ứng. Bạn không thể nói, “Vâng, tôi tự do”. Lúc bạn nói bạn tự do là bạn không tự do, bởi vì bạn ý thức bạn tự do, thế là bạn rơi vào tâm thái cũ – tức là có người quan sát cội cây. Người đó tạo ra một không gian hạn hẹp và trong không gian đó nó dấy tạo xung đột. Để thấu hiểu điều đó không cần phải đồng ý hay không trên bình diện tri thức, hoặc nói, “ Tôi không biết” mà cần phải tiếp xúc trực chỉ cái đang là . Có nghĩa là phải thấy mọi hành động của bạn, bất cứ lúc nào bạn hành động cũng đều ở thế người-quan-sát và vật-được-quan-sát, và trong không gian đó khoái lạc, đau và khổ, khát vọng thành đạt, trở nên nổi tiếng. Trong không gian đó, không có giao tiếp với bất cứ vật gì. Cuộc giao tiếp, mối quan hệ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác khi người-quan-sát không còn cách biệt vói vật –quan-sát. Có thứ không gian vô tận kỳ diệu và có sự tự do giải thoát.

                                                                      Người đồng hành