Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT LÀ VẬT-QUAN-SÁT


KHI NGƯỜI-QUAN-SÁT
    LÀ VẬT-QUAN-SÁT

          Không gian là cần thiết. Không có không gian, không có tự do giải thoát. Ta đang đề cập không gian về phương diện tâm lý…Chỉ khi nào ta tiếp cận, chỉ khi nào giữa người-quan-sát và vật-quan-sát không còn có khoảng cách, ta mới giao tiếp hoàn toàn – với một cội cây chẳng hạn. Không phải ta đồng nhất vào cội cây, đóa hoa, người đàn bà, người đàn ông hay bất cứ vật gì, nhưng khi nào vắng mặt hoàn toàn cái không gian nhỏ hẹp giữa người -quan –sát và vật-quan-sát, bấy giờ mới có cái không gian mênh mông  không gian đó là tự do là giải thoát.
          Tự do không phải là một phản ứng. Bạn không thể nói, “Vâng, tôi tự do”. Lúc bạn nói bạn tự do là bạn không tự do, bởi vì bạn ý thức bạn tự do, thế là bạn rơi vào tâm thái cũ – tức là có người quan sát cội cây. Người đó tạo ra một không gian hạn hẹp và trong không gian đó nó dấy tạo xung đột. Để thấu hiểu điều đó không cần phải đồng ý hay không trên bình diện tri thức, hoặc nói, “ Tôi không biết” mà cần phải tiếp xúc trực chỉ cái đang là . Có nghĩa là phải thấy mọi hành động của bạn, bất cứ lúc nào bạn hành động cũng đều ở thế người-quan-sát và vật-được-quan-sát, và trong không gian đó khoái lạc, đau và khổ, khát vọng thành đạt, trở nên nổi tiếng. Trong không gian đó, không có giao tiếp với bất cứ vật gì. Cuộc giao tiếp, mối quan hệ mang một ý nghĩa hoàn toàn khác khi người-quan-sát không còn cách biệt vói vật –quan-sát. Có thứ không gian vô tận kỳ diệu và có sự tự do giải thoát.

                                                                      Người đồng hành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét