Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

QUAN SÁT TƯ TƯỞNG


 QUAN SÁT TƯ TƯỞNG

 


      Tôi phải yêu mến chính điều tôi đang học. Nếu tôi muốn hiểu một đứa  trẻ, tôi phải yêu trẻ và không lên án trẻ. Tôi phải chơi với trẻ, quan sát mọi hoạt động, thói quen, cung cách sống của trẻ, nhưng nếu bạn biết lên án, chống đối, khiển trách trẻ, bạn không hiểu được trẻ. Cũng tương tự như vậy, để thấu hiểu cái đang là, ta phải quan sát những điều ta nghĩ, cảm và làm, từng phút từng giây. Đó là thực tại.

                                                            Người đồng hành        

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

THOÁT KHỎI CÁI ĐANG LÀ


   THOÁT KHỎI CÁI ĐANG LÀ

 


    Thấu hiểu cái đang là mới là đạo đức, còn trở nên đạo đức là tiếp tục duy trì, là che đậy cái đang là bằng cái bạn thích được là. Thế nên trong động thái trở thành đạo đạo đức, bạn né tránh hành động trực tiếp lên cái đang là. Né tránh cái đang là bằng cách tu luyện dựa theo một lý tưởng, được xem là đạo đức, nhưng nếu bạn chịu khó nhìn kỹ và nhìn thẳng vào đó, bạn sẽ thấy không có chi là đạo đức cả. Đấy chỉ là trì hoãn giáp mặt cái đang là.  Đạo đức không phải là trở thành cái không là, đạo đức là thấu hiểu cái đang là và do đó, thoát khỏi cái đang là. Đạo đức vốn cực kỳ thiết yếu trong một xã hội đang nhanh chóng tan rã.

                                                         Người đồng hành         

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

SÁNG TẠO



SÁNG TẠO

                   Sáng tạo, trong nghĩa lý chân thật nhất của từ này. Là thoát khỏi quá khứ từng khoảnh khắc một, từng phút từng giây, bởi vì chính quá khứ  liên tục làm tăm tối hiện tại. Đơn thuần bám vào thông tin, bám vào kinh nghiệm của người khác, bám vào những điều ai nói đó, những con người vĩ đại và cố gắng hành động gần đúng theo những lời ai nói đó- tất cả đều là tri thức phải không?
                   Nhưng để khám phá cái mới, bạn phải bắt đầu nơi chính bạn; bạn khởi sự cuộc hành trình tuyệt đối không hành trang – đặc biệt là tri kiến thức- bởi vì thông qua tri kiến thức và tin tưởng để kinh nghiệm là việc quá dễ dàng, nhưng kinh nghiệm ấy chính là sản phẩm của cái ngã dự phóng nên tuyệt đối không thực, hoàn toàn giã ngụy.

                                                                     Người đồng hành

GIÁP MẶT SỰ KIỆN


 
  GIÁP MẶT SỰ KIỆN
        
 
 
            Tôi đang khổ. Về mặt tâm lý, tôi thật bất an kinh khủng và tôi nghĩ về nỗi khổ của mình. Tôi phải làm gì và không nên làm gì, làm sao để thay đổi  nỗi khổ âý đi. Cái ý nghỉ, ý niệm, công thức, quan niệm dó đã ngăn không  cho tôi nhìn sự kiện cái đang là. Ý niệm và công thức là những phương cách lẩn trốn cái đang là. Khi gặp một nguy cơ lớn là có hành động tức thời. Lúc đó bạn không còn nghĩ nữa. Bạn không lập công thức bằng ý tưởng và hành động rập theo ý tưởng nữa.

           Trí não đã trở thành lười biếng, uể oải, vì công thức đã giúp nó lẩn tránh hành động đối với cái đang là. Tự ta thấy hết toàn bộ cấu trúc của những điều đã được trình bày, chứ không phải do người khác chỉ ra, vậy liệu có thể giáp mặt với sự kiện, như sự kiện, “ ta bạo động” chẳng hạn ? Ta là  thứ nhân loại bạo động và ta đã chọn bạo lực làm lẽ sống – chiến tranh và mọi thứ đại loại như thế. Dù ta luôn luôn nói – đặc biệt là ở phương đông – về bất bạo động, nhưng ta không phải là loại người bất bạo động, ta là loại   người sống bằng bạo lực, bạo hành. Ý tưởng bất bạo động chỉ là một ý tưởng, có thể dùng trong chính trị. Điều đó mang một ý nghĩa khác, nhưng ý tưởng vẫn là ý tưởng, không phải sự kiện. Bởi vì con người không đủ sức giáp mặt sự kiện bạo động nên mới bịa ra lý tưởng bất bạo động hòng ngăn anh ta xử lý sự kiện.

          Nói gì thì nói, sự kiện ta vẫn bạo động. Tôi giận dữ, tôi sân si. Vậy, ý cần ý tưởng để làm gì? Sân không phải là ý tưởng mà là sự kiện thực – sự kiện mới quan trọng – như sự kiện “đói” vậy, không có ý tưởng về cái đói. Phải chọn ăn thứ gì và ăn sao cho khoái khẩu là ý tưởng. Chỉ có một hành động duy nhất đối với cái đang là là không còn ý nghỉ, ý tưởng phải làm gì khi giáp mặt sự kiện – tức là cái đang là.

                                                         Người đồng hành