Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

ĐAU KHỔ CHỈ LÀ DANH, LÀ TỪ HAY LÀ MỘT THỰC TẠI ?


ĐAU KHỔ CHỈ LÀ DANH, LÀ TỪ,
       HAY LÀ MỘT THỰC TẠI ?

            Đau khổ chỉ là một từ, một tên gọi hay là một thực tại ? Nếu đau khổ là một thực tại, chứ không phải chỉ là từ,  thì bây giờ từ không có ý nghĩa nữa mà chỉ có một cảm nhận đau khổ mãnh liệt. Đau khổ về cái gì chứ ? Về một hình ảnh, một kinh nghiệm, về một cái gì đó bạn đã có hoặc không có . Nếu bạn có được cái đó, bạn gọi đó là khoái lạc; nếu bạn không có , đó là đau khổ. Cho nên đau khổ hay phiền não là quan hệ với một cái gì đó. Cái gì đó chỉ là một ngôn từ hay một thực tại? – như sợ hãi không phải tự nó có mà chỉ trong giao tiếp, quan hệ với vật khác: với một người, một sự cố, một cảm nhận. Bạn hoàn toàn ý thức đau khổ. Đau khổ đó cách biệt với bạn, tức bạn chỉ là người- quan –sát đang quan sát đau khổ hay đau khổ đó chính là bạn?

                                                              Người đồng hành               

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

CHỈ CÓ MỘT SỰ KIỆN DUY NHẤT: VÔ THƯỜNG

    CHỈ CÓ MỘT SỰ KIỆN
  DUY NHẤT: VÔ THƯỜNG

          Ta đang khám phá liệu có hay không có một trạng thái thường hằng – không phải là điều do ta thích mà là sự kiện thực, sự thật. Tất cả mọi sự về ta, trong cũng như ngoài – các mối quan hệ, tư tưởng, tình cảm của ta – đều vô thường, theo một dòng chảy thay đổi liên tục. Vì ý thức vô thường nên trí não khao khát thường hằng, một tâm thái vĩnh hằng trong hòa bình , tình yêu, đạo đức an toàn mà không có bất kỳ thứ thời gian cũng như biến cố nào có thể hủy diệt được; vì thế, trí não đã bịa ra và ảo giác  về thường hằng. Nhưng cái thường này nảy sinh từ cái vô thường, vì thế trong nó vẫn chứa mầm mống của vô thường. Chỉ có một sự kiện độc nhất: vô thường.

                                                             Người đồng hành

DIỄN DỊCH SỰ KIỆN LÀ KHÔNG THẤY


DIỄN DỊCH SỰ KIỆN
   LÀ KHÔNG THẤY

          Một trí não có ý kiến về sự kiện là một trí não hời hợt, hẹp hòi, mang tính hủy diệt…Bạn có thể diễn dịch sự kiện cách này và tôi cách khác.Diễn dịch đúng là tai họa bởi nó ngăn chặn ta thấy sự kiện thực và làm cái gì đó lên sự kiện. Khi bạn và tôi đem những ý kiến cuả ta về sự kiện ra thảo luận là ta không làm gì tác động lên sự kiện, Bạn có thể có thêm nhiều ý kiến, thấy nhiều thêm những nét tinh tế , ý nghĩa hàm chứa trong sự kiện và tôi thì thấy kém hơn. Nhưng không thể diễn dịch được sự kiện, tôi không thể 
có ý kiến về sự kiện. Sự kiện nó là vậy, chấp nhận sự kiện là việc làm cực kỳ khó khăn đối với trí não. Ta luôn luôn diễn dịch sự kiện, ta luôn luôn gắn cho sự kiện những ý nghĩa khác nhau rập theo các định kiến, thành kiến, qui định, hy vọng, sợ hãi của ta , cùng tất cả những gì đại loại như thế. Nếu bạn và tôi có thể thấy sự kiện mà không có ý kiến, không diễn dịch, không gắn ý nghĩa, lúc đó sự kiện trở nên sống động hơn – sự kiện ở đó, riêng biệt một mình, không có vấn đề gì khác nữa cả; bấy giờ, sự kiện tự thân có đủ năng lượng điều khiển bạn đi đúng hướng .

                                                             Người đồng hành


KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.

KHAO KHÁT CÁI BẤT KHẢ TRI.
                                                                                                                                          Bạn muốn tôi nói với bạn thực tại là gì. Cái không thể tả được, có thể dùng ngôn từ để tả sao? Bạn có thể đo được cái không- thể- đo, cái vô lượng sao?Bạn có thể nắm được gió trong tay không? Nếu được thì đó còn phải là gió không? Nếu bạn lượng được cái vô -lượng thì đó còn phải là thực tại không? Lúc bạn diễn dịch cái không -thể biết thành cái biết thì nó không còn là cái không- thể- biết nữa. Thế mà ta cứ khao khát đuổi theo việc làm đó. Ta luôn luôn muốn biết, bởi vì có biết ta mới có thể sống nối tiếp, ta mới có thể nghĩ suy, nắm bắt cái hạnh phúc tối hậu, cái thường hằng. Ta muốn biết bởi vì ta sống trong bất hạnh, đấu tranh, khổ não, bởi vì ta rụi tàn, hư hoại. Nhưng thay vì nhận rõ sự kiện đơn giản là ta hư hoại, ta ngu muội, ta kiệt quệ trong hỗn loạn đảo điên – ta lại lẫn tránh cái biết bằng cách chui vào cái không biết, cho nên ta không bao giờ thấy được thực tại.                                                                                                                                     Người đồng hành