Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

CÁI ĐƯỢC GỌI LÀ KHÔNG

Chúng ta có thể phát hiện ra hay tới với điều được gọi là thiêng liêng chăng?
Điều này chỉ có thể xảy ra khi có sự lặng yên tuyệt đối; khi tâm não lặng yên tuyệt đối. Bạn có thể phát hiện ra cho chính bạn- nếu bạn chú tâm , tĩnh giác, tĩnh giác về ngôn từ, ý nghĩa của ngôn từ, không bao giờ nói một đường làm một nẻo, nếu bạn luôn luôn tĩnh giác- thì bạn sẽ thấy bộ não có một nhịp điệu tự nhiên của nó. Thế nhưng tư tưởng luôn luôn đi ngược lại nhịp điệu tự nhiên nầy. Đối với chúng ta thì tri thức quan trọng vô cùng. Muốn làm điều gì thuộc phạm vi vật lý thì ta cần tri thức, nhưng tri thức tâm lý, loại tri thức mà bạn đã tích lũy về các lần bị tổn thương, về hư danh, về sự hợm hĩnh, về lòng tham vọng, tất cả những tri thức đó là chính bạn. Và với tri thức đó mà ta đòi tìm kiếm một cái gì rất thiêng liêng! Với tri thức đó bạn không bao giờ tìm ra bởi vì tri thức là giới hạn và nó mãi mãi bị giới hạn, dù trên lãnh vực vật lý, kỹ thuật hay tâm lý.
Thế nên , tâm não phải tuyệt đối lặng yên, không nhờ điều khiển, không nhờ phương pháp, hệ thống, không nhờ sự yên tĩnh được bày biện. Sự lặng yên bao hàm không gian. Bạn không để ý bộ não của chúng ta có rất ít chổ sao? Thế mà nó đầy ngập, chất đầy với hàng ngàn thứ; nó có rất ít chổ. Và cho sự tĩnh lặng thì phải có chổ vì cái không thể đo lường, cái không thể định danh, cái đó không thể được  cảm nhận ,được nhìn thấy  bởi một bộ  óc chật hẹp nhỏ nhoi. Nếu bạn có thể du hành được  vào trong chính bạn thì hãy rũ bỏ tất cả nội dung mà bạn đã chất chứa, và bạn hãy đi, đi thật sâu vào, khi đó sẽ có một không gian mênh mông, cái được gọi là KHÔNG, cái đầy những năng lực.
Và chỉ trong tình trạng này thì có cái được mệnh danh là thiêng liêng nhất, thánh thiện nhất.
                                                          Người đồng hành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét