Đã bao giờ bạn để ý đến tiếng chuông chùa chưa? Lúc đó bạn lắng nghe cái gì, âm vang hay
khoảng im lặng? Nếu không có khoảng im lặng thì có âm vang được không? Bạn thấy
đấy, chúng ta hiếm khi nào thực sự lưu tâm đến thứ gì và tôi nghĩ rằng chúng ta
cần phải khám phá xem sự lưu tâm là gì. Khi giáo viên của bạn giải thích một
bài toán, hoặc khi bạn đọc một truyện lịch sử, hoặc khi bạn bè của bạn trò
chuyện, kể cho bạn một câu chuyện, hoặc khi bạn ngồi bên một dòng sông và nghe
tiếng nước vỗ bờ, khi đó bạn thường rất ít chú tâm. Nếu chúng ta có thể khám
phá được sự lưu tâm là gì thì có lẽ việc học tập của chúng ta sẽ có được một ý
nghĩa khác và trở nên dễ dàng hơn.
Khi giáo viên
của bạn bảo bạn hãy lưu tâm đến bài học, ông ta có ý gì. Ông ta có ý rằng bạn
không nhìn ra cửa sổ, rằng bạn phải bỏ mọi sự chú ý đến bất kỳ thứ gì khác
ngoại trừ sự chú ý vào những gì bạn cần phải học. Chúng ta thường gọi đây là sự
tập trung, nhưng sự tập trung nầy có rất ít ý nghĩa, không phải sao?
Tôi nghỉ rằng còn có một sự tập trung hoàn
toàn khác, tôi gọi đó là sự chú tâm. Khi bạn cố gắng tập trung thì khi đó thực
ra bạn chỉ đè nén một thứ gì đó - bạn đè nén ham muốn nhìn ra ngoài cửa sổ,
nhìn ai đó đi ngang qua và vân vân. Một phần sinh lực của bạn đã bị hoang phí
qua sự đè nén, sự phản kháng, Bạn xây dựng bức tường quanh tâm hồn mình để buộc
nó phải tập trung hoàn toàn vào một thứ gì đó và bạn gọi sự gò ép, sự kỷ luật
tâm hồn nầy là sự tập trung. Bạn cố gắng vứt bỏ mọi suy nghỉ khỏi tâm hồn ngoại
trừ suy nghỉ mà bạn muốn tập trung. Nhưng tôi cho rằng, còn có một hình thức
tập trung mà không hề gò ép kiềm nén bất kỳ thứ gì.
Nếu bạn lắng
nghe cả âm thanh lẫn khoảng im lặng giữa những tiếng chuông thì toàn bộ quá
trình lắng nghe đó chính là sự lưu tâm. Tương tự, khi một ai đó trò chuyện, sự
lưu tâm sẽ giúp bạn cảm nhận được cả lời nói lẫn khoảng im lặng giữa các ngôn
từ. Nếu bạn thử nghiệm với việc nầy bạn sẽ nhận thấy rằng tâm hồn mình có thể
hoàn toàn tập trung mà không mảy may xao lãng hay kiềm nén. Khi bạn kỹ luật
mình bằng cách nói rằng “ Mình không được nhìn ra cửa sỗ, mình không được ngó
ngang ngó dọc, mình phải tập trung vào việc nầy dù rằng mình muốn làm việc
khác” thì điều nầy sẽ tạo ra sự phân hóa, sự phân hóa nầy là sự phá hoại vì nó
mài mòn sinh lực của tâm hồn. Nhưng nếu bạn lắng nghe một cách hoàn toàn thì
trong bạn không có sự kềm nén hay phản kháng, bạn sẽ nhận thấy rằng tâm hồn bạn
có thể dễ dàng tập trung mà không cần một cố gắng nào cả- Bạn hiểu chớ.
Hãy thử nghiệm với những gì tôi đang nói, bạn
sẽ nhận thấy rằng tâm hồn bạn có thể học tập một cách nhanh nhẹn và sáng suốt.
Xét cho cùng, nếu bạn biết cách lắng nghe những gì giáo viên đang nói về một
vài sự kiện lịch sử nào đó, nếu bạn có thể lắng nghe mà không phản kháng hay
kiềm nén vì tâm hồn bạn có sự tĩnh lặng và không bị bối rối thì không những bạn
sẽ nhận thấy rõ được sự kiện nầy mà bạn còn ý thức được thành kiến của giáo
viên đối với sự kiện nầy trong khi đang giảng bài và cả phản ứng của tâm hồn
mình.
Người đồng hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét