Mà ta bất mãn cái gì mới được chứ? Chắc chắn là bất mãn cái
đang là. Cái đang là có thể là trật tự xã hội, có thể là mối quan hệ, cái đang
là có thể là chính ta. Thực trạng cốt
lõi ta đang là – tức ta đang là xấu hư, tư tưởng tản mạn, những tham vọng,
những thành bại cùng vô số những sợ hãi –
đó là cái đang là. Lẩn tránh cái đang là đó, ta nghĩ sẽ thấy được giải
đáp cho nỗi bất mãn của mình. Thế nên ta luôn tìm cách thay đổi cái đang là.
Nếu tôi bất mãn, tôi tìm cách thỏa mãn, trí não tôi bận bịu vói phương cách ấy
và áp dụng phương cách ấy để thỏa mãn. Vậy là tôi không quan tâm nỗi bất mãn,
với cục than hồng, vói ngọn lửa đang rực cháy mà ta gọi là bất mãn nữa. Ta
không chịu khám phá xem cái gì nằm đàng sau sự bất mãn. Ta chỉ lo tránh xa ngọn lửa đó, nỗi bất an đang cháy rực đó…
Điều này trở
nên cực kỳ khó khăn bởi vì trí não ta không bao giờ biết thỏa mãn, không bao
giờ ưng chịu quan sát cái đang là. Nó luôn luôn muốn thay đổi cái đang là thành
cái khác – thế nên mới có động thái lên án, biện minh hoặc so sánh. Nếu bạn
quan sát chính trí não bạn, bạn sẽ thấy rằng khi nó giáp mặt với cái đang là,
nó lên án, so sánh cái đang là với cái sẽ phải là hoặc biện minh v.v.. Và thế
là trí não đã xua đuổi cái đang là, đã gạt bỏ cái nguyên nhân gây bất an, đau
khổ, âu lo.
Người đồng hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét