Tại sao ta tham? Tại sao ta muốn
thành công, trở thành một nhân vật nào đó? Tại sao ta đấu tranh để ngồi trên
đầu trên cổ thiên hạ? Tại sao ta nỗ lực tự khẳng định mình, cách trực tiếp hoặc
thông qua một chủ nghĩa hay nhà nước? Phải chăng chính cái động thái tự khẳng
định mình này là nguyên nhân chính yếu của xung đột và hỗn loạn đảo điên? Không
có tham vọng ta bị hủy diệt à? Không có
tham vọng, ta không thể tồn tại về mặt sinh lý à?
Tại sao ta sống đầy mưu trí và tham vọng?
Phải chăng tham vọng xui khiến ta né tránh cái
đang là. Phải chăng mưu tri ấy thực sự là ngu muội, là cái mà ta đang là?
Tại sao ta quá sợ hãi cái đang là. Chạy trốn có ích gì chứ nếu cái ta vẫn là
cái ta là, vẫn luôn luôn ở đó?
Ta có thể chạy trốn đấy, nhưng cái ta vẫn
ở đấy, dấy sinh xung đột và đau khổ. Tại sao ta quá đỗi sợ hãi nỗi cô đơn hay
sự trống rỗng nội tâm thế? Bất kỳ động thái lẩn tránh cái đang là nào cũng đều
dấy sinh xung đột và đau khổ. Xung đột là phủ nhận cái đang là hay lẩn tránh
cái đang là – không còn có thứ xung đột nào khác nữa. Xung đột của ta càng lúc
càng trở nên phức tạp và vô phương giải quyết, bởi vì ta không chịu giáp mặt
cái đang là. Trong cái đang là không có chi phức tạp mà sự phức tạp nằm trong các
phương cách lẩn tránh mà ta đang truy tìm.
Người đồng hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét