Phần đông chúng
ta phát triển các khả năng trí thức - gọi vậy thôi chứ không phải trí thứ thực
sự chi cả - ta chỉ biết đọc thật nhiều sách, nhồi nhét đầy ắp những điều thiên
hạ nói, những học thuyết và ý niệm của họ. Ta nghĩ ta có trí thức cao nếu ta có
thể trích sao kể vô số những sách của vô số tác giả, nếu ta đọc được nhiều loại
sách khác nhau, có khả năng liên kết và lý giải. Nhưng không ai trong chúng ta
hay rất ít người có được một nhận thức độc đáo và sáng tạo. Vì chỉ biết rèn luyện
lý trí hay ý thức - cái gọi là ấy – nên đã
đánh mất mọi khả năng khác và cảm nhận khác, vì thế ta mới đặt vấn đề làm sao đem
lại sự cân bằng trong cuộc sống, tức là không chỉ có cái khả năng trí thức cao
tột để lý luận khách quan, trong sáng thấy sự vật chính xác y như chúng là - chứ
không phải có ý kiến bất tận xoay quanh các học thuyết và biểu tượng – mà tự mình
phải tư tưởng, tự mình phải thấy cực kỳ sáng suốt cái hư và thực. Và hình như
theo tôi, cái khó của chúng ta là: không có khả năng thấy, khôngchỉ sự vật bên
ngoài mà cả sự sống nội tâm nếu ta nhận ra sự sống ấy.
Người đồng hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét