Để tra vấn ,xem xét, thăm dò, khám phá cái gì là thực tại,
cái gì là sự thật, là chân lý, là cốt lũy của cuộc sống, bất mãn không là thiết
yếu sao? Khi còn ngồi ở giảng đường đại học, có thể tôi có ngọn lửa bất mãn
này, nhưng rồi tôi có một chổ làm tốt và ngọn lửa này tàn lụi đi. Tôi thỏa mãn,
tôi đấu tranh để bảo vệ gia đình tôi, tôi phải có cái ăn và thế là nỗi bất mãn
trong tôi được xoa dịu, bị hủy đi và tôi trở thành người tầm thường, thỏa mãn
với những sự vật ở đời này và tôi không còn bất mãn nữa. Nhưng ngọn lửa bất mãn
phải được giữ lấy cháy mãi xuyên suốt từ đầu cho đến cuối để có thể thực sự
thăm dò, tra xét, xem thực chất của động thái bất mãn là gì. Bởi vì trí não rất
dễ tìm thấy thứ ma dược khiến nó thỏa mãn thông qua đạo đức, phẩm hạnh, ý tưởng
và hành động, nó lập thành thói quen và mắc kẹt trong đó. Ta rất quen thuộc với
mọi điều đó, nhưng vấn đề của ta không phải là làm sao xoa dịu sự bất mãn mà là
giữ sự bất mãn cháy mãi, sống mãi, sinh động mãi. Mọi đạo sư, mọi hệ thống
chính trị, tư tưởng đều xoa dịu trí não, đều trấn an trí não, đều tác động lên
trí não nhằm làm lắng dịu, gạt bỏ nỗi
bất mãn và đắm mình trong một hình thái thõa mãn nào đó. Bất mãn không là thiết
yếu để tìm thấy sự thật hay chân lý sao?
Người
đồng hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét