Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

HẠNH PHÚC KHÔNG THUỘC TRÍ

HẠNH PHÚC KHÔNG

Ta có thể tinh luyện trí não cách này, cách khác, đi từ sự tinh tế này đến sự tinh tế khác, từ niềm vui này đến niềm vui khác, nhưng ngay ở trung tâm của mọi sự thể đó vẫn“ cái tôi” – “ cái tôi” đang vui hưởng, “ cái tôi” muốn hạnh phúc hơn, “ cái tôi” tìm kiếm, mưu cầu, trông ngóng, khát khao hạnh phúc, “cái tôi” đấu tranh, “cái tôi” trở nên càng lúc càng tế nhị nhưng không bao giờ chịu chấm dứt. Mà chỉ khi nào “ cái tôi”, dưới tất cả các dạng tinh tế ấy cáo chung, mới có tâm thái cực lạc, chân hạnh phúc, thực sự vui mà không khổ, không hoại, không thế săn đuổi được.
Khi trí não thoát khỏi cái nghĩ về ‘tôi’, người kinh nghiệm, người quan sát, người nghĩ, người tư tưởng, bấy giờ mới có thể có thứ hạnh phúc bất toại. Hạnh phúc đó không thường hằng – theo nghĩa của từ ta dùng. Nhưng trí não ta lại tiềm kiếm thứ hạnh phúc thường hằng, điều gì đó sẽ kéo dài mãi, liên tục nối tiếp mãi. Chính cái muốn liên tục đó là hư hoại.
Nếu ta thấu hiểu tiến trình của cuộc sống mà không lên án, không nói nó đúng hoặc sai, tôi nghĩ lúc đó mới xuất hiện một thứ hạnh phúc sáng tạo không phải của “bạn” hay của ‘tôi’. Hạnh phúc sáng tạo tựa như ánh sáng mặt trời. Nếu bạn giữ ánh sáng ấy cho riêng mình, nó không còn là mặt trời trong sáng, ấm áp cho sự sống nữa. Cũng tương tự như vậy, nếu bạn muốn được hạnh phúc vì bạn đau khổ hay bạn mất người thân yêu hoặc vì bạn không thành đạt, bấy giò cái muốn hạnh phúc ấy chỉ là một phản ứng. Nhưng khi nào trí não có thể vượt thoát, siêu quá, bấy giờ mới có thứ hạnh phúc không thuộc trí não .

Người đồng hành

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét