GIÁP MẶT SỰ KIỆN
Tôi đang khổ. Về mặt tâm lý, tôi
thật bất an kinh khủng và tôi nghĩ về nỗi khổ của mình. Tôi phải
làm gì và không nên làm gì, làm sao để thay đổi
nỗi khổ âý đi. Cái ý nghỉ, ý niệm, công thức, quan niệm dó đã ngăn
không cho tôi nhìn sự kiện cái đang là.
Ý niệm và công thức là những phương cách lẩn trốn cái đang là. Khi gặp một nguy
cơ lớn là có hành động tức thời. Lúc đó bạn không còn nghĩ nữa. Bạn không lập
công thức bằng ý tưởng và hành động rập theo ý tưởng nữa.
Trí não đã trở thành lười biếng, uể oải, vì
công thức đã giúp nó lẩn tránh hành động đối với cái đang là. Tự ta thấy hết toàn bộ cấu trúc của những điều đã được
trình bày, chứ không phải do người khác chỉ ra, vậy liệu có thể giáp mặt với sự
kiện, như sự kiện, “ ta bạo động” chẳng hạn ? Ta là thứ nhân loại bạo động và ta đã chọn bạo lực
làm lẽ sống – chiến tranh và mọi thứ đại loại như thế. Dù ta luôn luôn nói –
đặc biệt là ở phương đông – về bất bạo động, nhưng ta không phải là loại người
bất bạo động, ta là loại người sống
bằng bạo lực, bạo hành. Ý tưởng bất bạo động chỉ là một ý tưởng, có thể dùng
trong chính trị. Điều đó mang một ý nghĩa khác, nhưng ý tưởng vẫn là ý tưởng,
không phải sự kiện. Bởi vì con người không đủ sức giáp mặt sự kiện bạo động nên
mới bịa ra lý tưởng bất bạo động hòng ngăn anh ta xử lý sự kiện.
Nói gì thì nói, sự kiện ta vẫn bạo
động. Tôi giận dữ, tôi sân si. Vậy, ý cần ý tưởng để làm gì? Sân không phải là
ý tưởng mà là sự kiện thực – sự kiện mới quan trọng – như sự kiện “đói” vậy,
không có ý tưởng về cái đói. Phải chọn ăn thứ gì và ăn sao cho khoái khẩu là ý
tưởng. Chỉ có một hành động duy nhất đối với cái đang là là không còn ý nghỉ, ý tưởng phải làm gì khi giáp mặt
sự kiện – tức là cái đang là.
Người đồng hành